Giới thiệu truyện
Từng là đại cao thủ xếp hạng đầu trong trò chơi “Đại Tông Sư”, Cố Lam nổi danh với thiên phú thuộc hàng đỉnh chóp… nhưng vận mệnh thì đen như mực. Cô rong ruổi khắp giang hồ dưới danh hiệu uy chấn một phương: Giáo chủ Cái Bang – Cố Ăn Mày, chuyên lấy que viết tâm pháp và dắt đệ tử rong ruổi... gom rác khắp nơi.
Một ngày nọ, trời quang mây tạnh, cô bất ngờ đoản mệnh rồi xuyên thẳng vào thế giới tiểu thuyết hiện đại, mang theo hệ thống “trong tay có kiếm”, võ công thâm hậu và... một chuỗi xui xẻo đến mức không ai bì kịp.
Thân phận mới của cô? Một cô gái cá mặn vận rủi đeo bám, ngay cả việc làm phục vụ cũng chẳng ai thèm nhận. Hết cách, cô đành quay lại nghề cũ: vác bao, làm giàu từ rác.
Trong một lần đang "khai quật" tại bãi phế liệu, cô nhặt được một báu vật – một nam nhân đẹp trai, tàn phế nằm thoi thóp trong thùng rác. Người ấy chính là Mục Tây Thành – nhân vật phản diện điển hình trong truyện Long Ngạo Thiên, từng là thiên tài võ học, sau bị hãm hại, truy sát, mất hết nội lực.
Ánh sáng len qua nắp thùng rác, chiếu lên gương mặt anh, Cố Lam nở nụ cười rạng rỡ như thiên thần:
“Anh đẹp trai này, căn cơ của anh không tầm thường đâu. Muốn đi gom ve chai cùng tôi không?”
Anh nhoẻn miệng đáp lại: “Được thôi.”
Từ đó, hành trình chấn động nhân gian của một bang chủ “ăn mày” và một phản diện “tàn phế” chính thức khai màn. Họ đồng hành, nhặt rác, luyện công, cùng nhau khuấy đảo thế giới hiện đại!
Cố Lam luôn nghĩ rằng giữa cô và đệ tử Mục Tây Thành chỉ đơn thuần là mối quan hệ sư đồ, nương tựa vào nhau để sống sót.
Nào ngờ, một ngày nọ, Mục Tây Thành nghiêm túc nói:
“Giữa chúng ta chưa từng tồn tại tình nghĩa thầy trò, chỉ có tình yêu của tôi dành cho em là khắc sâu tận xương tủy.”
Cố Lam sững sờ nhìn anh:
“Quá Nhi? Là ngươi thật sao?”
Mục Tây Thành lập tức đỏ hoe mắt, siết chặt cổ tay cô, nghiến răng tức tối:
“Trong tim em chẳng phải chỉ có mỗi Phong Vu Trạch sao? Lại còn Quá Nhi là cái quái gì nữa?”
Cố Lam ngẩn ngơ:
“Khoan đã... Phong Vu Trạch là ai cơ?”
Bình luận