Giới thiệu truyện
Song Lí vốn là một đứa trẻ mồ côi không ai ngó ngàng, được ân sư – một người chuyên dắt xác – vớt ra từ bãi thây người lạnh lẽo.
Sau này trưởng thành, nàng tiếp bước sư phụ, chính thức nối nghiệp, trở thành một kẻ đuổi xác nổi danh.
Vào một hôm nọ, khi đang xử lý một vụ nhận xác bình thường, nàng vô tình nhặt được một thiếu niên môi đỏ răng đều, mặt mày tinh xảo như tranh vẽ.
Ban đầu, nàng cứ tưởng cậu ta đã về với tổ tiên, còn có lòng tốt muốn mang xác hắn về quê để tích chút công đức, ai ngờ hắn đột ngột thở lại.
Song Lí: “…”
Mấy năm hành nghề, đây là lần đầu tiên nàng thấy một cái xác tự dưng vùng dậy, dù hắn có đẹp đến mấy cũng đủ khiến tim nàng suýt ngừng đập.
Kể từ đó, thiếu niên sống lại kia cứ như hình với bóng, nhất quyết bám theo nàng không rời.
Song Lí liếc mắt nhìn thân hình gầy gò như ngọn gió thổi bay của hắn, dè dặt cảnh báo: “Ngươi mà đi theo ta, có ngày sẽ bị hù đến chết đấy.”
Thiếu niên thản nhiên đáp: “Ta không ngại.”
Song Lí lại dọa tiếp: “Ta nghèo rớt mồng tơi, theo ta chẳng có bữa nào no bụng đâu.”
Thiếu niên mỉm cười: “Không sao, ta mang theo tiền.”
Tới nước này mà hắn vẫn không chịu buông tha, Song Lí tức khí trừng mắt: “Ngươi có tin ta cưỡng ép mang ngươi về làm chồng không đấy?”
Thiếu niên nghe xong, không những không sợ mà còn cười tươi rói: “Vậy thì càng tốt.”
Nhìn gương mặt điển trai ngây ngô ấy, lòng nàng cũng hơi dao động. Nhưng nàng chẳng thể ngờ rằng, đằng sau vẻ ngoài thuần khiết ấy lại là một tâm cơ không đơn giản.
Nàng vô tư đưa hắn về nhà mà không hề hay biết. Hai ngày sau, nàng ngỡ ngàng phát hiện những huynh đệ xác từng ương bướng của mình nay ngoan ngoãn như cún. Các lần ra ngoài làm ăn cũng trơn tru bất ngờ, còn ai dám giở trò đều bị xử lý thê thảm.
Thiếu niên cười nhạt: Nuôi bảo bối luyện cổ, sao có thể để đám ô tạp đó đụng vào?
Mãi đến lúc phát hiện chân tướng, Song Lí đứng trầm ngâm nhìn hắn trong bộ đồ đỏ chót yêu tà, thở dài một tiếng:
“Hay là… ta tìm mối dắt mối, bán ngươi lấy ít bạc? Với nhan sắc này, có khi còn tìm được một vị phú bà cao cấp hơn ta. Đến lúc đó ta cầm tiền đi thanh lâu mua vài mỹ nam cũng không tệ…”
Thiếu niên đen mặt, đặt mạnh cái xẻng đảo cơm xuống bàn, nụ cười tà mị khiến sống lưng người ta lạnh toát:
“Thân thể nàng đã được nuôi tốt rồi, cơm có thể ngừng ăn, giờ luyện cổ được rồi.”
Song Lí lập tức đổ gục xuống đất: “Phu quân, ta biết lỗi rồi!”
…
Đêm đó, gió gào rít, trời tối như mực.
Cửu Hỉ Tạp: “Tỷ tỷ, cùng chơi một trò chứ?”
Song Lí: “Chơi gì cơ?”
Cửu Hỉ Tạp: “Chơi... cái trò kia ấy.”
CP: Thiếu nữ đuổi xác ngốc nghếch x Thiếu niên Miêu Cương tuyệt sắc
Bình luận