Giới thiệu truyện
Một chương trình truyền hình trực tiếp đang phát sóng trên Tinh Võng, nơi các học viên xuất sắc từ học viện quân sự đang phải chiến đấu để sinh tồn trong sa mạc khắc nghiệt. Với trang thiết bị thô sơ, môi trường ngặt nghèo và vô vàn hiểm nguy rình rập, khán giả không khỏi nín thở dõi theo.
“Trời ơi, kỳ thi tốt nghiệp mà lại rút trúng Hoang Tinh, nơi bốn bề đều là sa mạc. Tôi mà ở đó thì chưa tới một ngày đã xỉu rồi.” “Không hổ danh là nhân tài ưu tú của đế quốc, không ai bỏ cuộc cả.” “Đúng vậy, đây là lúc để thấy rõ sự khác biệt giữa thiên tài và người thường.” Khán giả liên tục tán thưởng.
Bỗng, một bóng đen nhanh nhẹn xuất hiện ở góc màn hình, đó là một cô gái đang vội vàng bước qua các học viên, chỉ lướt nhìn họ một chút rồi tiếp tục tiến về phía trước với dáng vẻ nhẹ nhàng, trái ngược hoàn toàn với sự chật vật của các thiên tài. Khán giả vừa khen ngợi bỗng nhiên á khẩu: Có chuyện gì đang xảy ra thế?
Khi nhóm học viên chạm trán một con tinh thú khổng lồ, họ đã phải hợp tác mạo hiểm để chạy thoát thân. “Phối hợp nhóm thật xuất sắc! Phải nói là hoàn hảo!” “Họ quả thật dũng cảm! Người thường chắc đã mềm nhũn chân rồi.”
Ngay sau đó, một bóng dáng thảnh thơi tiến lại gần, cô thiếu nữ quen thuộc lôi kéo con tinh thú đang điềm tĩnh đi ngang qua màn hình rồi từ từ biến mất. Đó là con thú dữ dằn từng truy đuổi nhóm thiên tài đến kiệt sức chỉ nửa giờ trước.
Khán giả sững sờ: Cô ta rốt cuộc là ai?
Tống Xuân Thời đã lưu lạc tại Hoang Tinh nhiều năm, cho đến khi có người tìm đến cô, bảo muốn đưa cô đi học.
Tống Xuân Thời ngạc nhiên: “Hả? Biết nuôi sống gia đình khó thế nào không? Người trưởng thành ai mà đi học?”
Giáo viên của học viện quân sự sau khi xem chương trình đã tức tốc đến gặp cô: “…Học bổng toàn phần, miễn học phí, đảm bảo việc làm sau khi tốt nghiệp.”
Tống Xuân Thời: “Thầy xem bây giờ tôi đi luôn còn kịp không?”
Là một học sinh nghèo, được vào ngôi trường danh giá, trong lòng Tống Xuân Thời có chút phấn khích. Nhưng vào kỳ sát hạch, tiểu đội của cô lại bị một nhóm cực đoan bắt cóc, chúng đe dọa hoàng đế nhường ngôi và hăm dọa sẽ hành hạ các học sinh này trước mặt toàn thể đế quốc. Tống Xuân Thời: “Việc này ai chịu nổi?”
Hàng chục tỷ khán giả đế quốc căng thẳng dõi theo vụ bắt cóc qua truyền hình trực tiếp. Một số người đã chú ý đến động tác của Tống Xuân Thời. “Học viên kia định làm gì?” “Đừng nóng, cứ theo dõi xem sao.”
[Ting—Chúc mừng kí chủ, bạn vừa thành công thi triển võ thuật “Xuân phong phất liễu, mưa xối xả lê hoa” đánh bại toàn bộ đối thủ.]
Nhìn đám bắt cóc nằm la liệt, khán giả đều câm nín.
“…Tôi đã muốn nói, có ai thấy cô gái kia trông quen quen không?”
“Tôi nhận ra rồi! Từ khóa: sa mạc, thiếu nữ, tinh thú.”
“Là cô ấy! Cô gái vô danh ấy!”
Những khán giả chưa biết nguồn cơn đều không khỏi chấn động——
“Cái này mà là người qua đường á?!”
Bình luận
Phải chi có thêm cái ngoại truyện Tống - Đường nữa nhỉ